Một số bài thơ Yaroslav Vasilyevich Smelyakov

Người giờ đã xa xăm Đấy là người phụ nữNgười phụ nữ khi mà tôiĐã quên đi về những gì cay đắngThì người nhẹ nhàng mang theo gánh nặngCủa tình yêu và của nỗi buồn tôi. Ngọn gió với chiếc áo màu vàng đùa chơiNhưng trông nàng ngay ngắn và chững chạcTrong trẻo và tinh khiếtTôi ngỡ nàng bây giờ là vợ của tôi! Bàn tay hất mái tóc một cách lơ đãngĐôi mắt không nhìn xuốngNàng bước đi trên đườngNhư mùa thu vừa sangNhư cơn giống mùa hè bất ngờ ập đến. Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùngRằng đã từng sống gần nhau nhiều nămVới những công việc lăng xăng và bận rộnKhi đó tôi đã không nhìn ngắmBằng ánh mắt tỉnh táo để mà xem! Hãy tha thứ cho tôi vì những quở trách đáng thươngVì ngọn lửa phát bùng một cách vô lýVì những dòng thơ không hề suy nghĩHỡi người đẹp của tôi giờ đã xa xăm. Ngày xửa ngày xưa Ngày xửa ngày xưa khi chưa sinh thànhAnh đã biết em, đã yêu, đã đợiAnh nghĩ ra em, khát khao hướng tớiEm là nỗi buồn, lý tưởng của anh. Và em đến, nghe được nỗi chờ mongBiết được anh đã yêu từ trước đóGiống như hồi tưởng của thời thơ béTừ thẳm sâu xa vắng của thời gian. Tin chắc rằng đấy hình bóng của anhĐược tạo bởi một nỗi buồn hành hạKhông phải em – người anh đang ngắm nghíaMà trò chơi của ý nghĩ vô tình. Anh cám ơn sự tập luyện can trườngVì ý nghĩ của em, vì tất cảVì tất cả những gì mà emKhông chỉ là sự hiện thân nô lệKhông chỉ bản sao của ước mơ anh. Với đầy đủ sức mạnh của tinh thầnEm xa xôi với những gì dối tráNhư ánh chớp của những tinh cầu giảRất cách xa đời thực của hành tinh. Và bây giờ anh đang đứng trước emRất trinh bạch và chân thành đến vậyĐến muôn đời anh bị chinh phục bởiVẻ đẹp dịu dàng say đắm của nhân gian. Người mộng mơ đừng xét đoán gì anh:Anh hôm nay mừng cho hai người đóRằng cuộc đời này đã, đang và sẽCao hơn nhiều những tưởng tượng của anh.Bản dịch của Nguyễn Viết ThắngВот женщина Вот женщина,которая, в то времякак я забыл про горести свои,легко несет недюжинное бремямоей печали и моей любви. Играет ветер кофтой золотистой.Но как она степенна и стройна,какою целомудренной и чистоймне кажется теперь моя жена! Рукой небрежной волосы отбросив,не опуская ясные глаза,она идет по улице,как осень,как летняя внезапная гроза. Как стыдно мне,что, живший долго рядом,в сумятице своих негромких деля заспанным, нелюбопытным взглядомеще тогда ее не разглядел! Прости меня за жалкие упреки,за вспышки безрассудного огня,за эти непридуманные строки,далекая красавица моя. Давным-давно Давным-давно, еще до появленья,я знал тебя, любил тебя и ждал.Я выдумал тебя, мое стремленье,моя печаль, мой верный идеал. И ты пришла, заслышав ожиданье,узнав, что я заранее влюблен,как детские идут воспоминаньяиз глубины покинутых времен. Уверясь в том, что это образ мой,что создан он мучительной тоскою,я любовался вовсе не тобою,а вымысла бездушною игрой. Благодарю за смелое ученье,за весь твой смысл, за все -за то, что тыбыла не только рабским воплощеньем,не только точной копией мечты: исполнена таких духовных сил,так далека от всякого притворства,как наглый блеск созвездий бутафорскихдалек от жизни истинных светил; настолько чистой и такой сердечной,что я теперь стою перед тобой,навеки покоренный человечной,стремительной и нежной красотой. Пускай меня мечтатель не осудит:я радуюсь сегодня за двоихтому, что жизнь всегда была и будетнамного выше вымыслов моих.